Nguyễn Tiến Dân
1-
Nước Nam mình, giàu có và tươi đẹp. Con người, nhân hậu – Của cải, vô vàn –
Phong cảnh, hữu tình. Những tưởng, chỉ với chừng ấy thứ, cũng đủ để cho dân
mình, có cuộc sống, còn sướng hơn cả Tiên, ở trên Thiên đường. Nào ngờ, Trời
xanh ghen ghét. Ông cố tình, sắp đặt cho Nước mình, nằm ngay cạnh thằng khổng lồ
phương Bắc. Thằng kia, khốn nạn. Nhìn xuống nước mình, nó thèm nhỏ rãi. Chưa
bao giờ, nó nguôi giấc mộng, thôn tính và sát nhập nước Nam. Để thực hiện giấc
mộng đó, nó triền miên gây chiến. Khiến Nước mình, chẳng lúc nào yên. Bao nhiêu
lần đến – bấy nhiêu lần, chúng bị tống cổ về. Ấy thế mà, vẫn chẳng chừa.
Đến
Nước mình, thì dễ. Bởi, thế và lực của giặc, vượt trội. Đã thế, còn được sự tiếp
tay của bè lũ bán nước. Tiêu biểu, như Lê Chiêu Thống, Trần Ích Tắc… Lũ táng tận
lương tâm này, ươn hèn với giặc. Nhưng, lại hết sức tàn ác, với đồng bào của
mình. Tài hèn – trí cùn, muốn độc quyền và đặc lợi, chúng buộc phải, dựa vào
ngoại bang. Cho nên, quì gối bán nước và mở toang cửa, để rước giặc vào nhà.
Sau đó, cả bọn cướp nước, lẫn bè lũ bán nước, dựa vào nhau, để hà hiếp dân
mình. Dối Trời, lừa Dân – Gây binh, kết oán. Tội của chúng, chất chồng.
“Ở đâu, có áp bức – ở đó, có đấu tranh”. Người nước Nam mình, cũng vậy. Khi thì đeo gươm – khi thì cầm gươm, chưa bao giờ có chuyện, dân mình chịu khuất phục, mà phải hạ gươm, trước quân xâm lược. Trải qua, nghìn năm Bắc thuộc, nhưng Dân tộc mình, vẫn trường tồn. Giặc phương Bắc, không sao đồng hóa nổi. Chính vì thế, hồi kết, luôn có hậu: Giặc phương Bắc, đều phải ôm đầu máu, mà tháo chạy – Bọn bán nước, đều phải bám theo chân quan thày, mà cuốn xéo khỏi Việt nam. Nắm xương tàn của chúng, vĩnh viễn, nằm lại nơi đất khách – quê người. Ngàn đời sau, dân Nam, vẫn nguyền rủa chúng.
“Ở đâu, có áp bức – ở đó, có đấu tranh”. Người nước Nam mình, cũng vậy. Khi thì đeo gươm – khi thì cầm gươm, chưa bao giờ có chuyện, dân mình chịu khuất phục, mà phải hạ gươm, trước quân xâm lược. Trải qua, nghìn năm Bắc thuộc, nhưng Dân tộc mình, vẫn trường tồn. Giặc phương Bắc, không sao đồng hóa nổi. Chính vì thế, hồi kết, luôn có hậu: Giặc phương Bắc, đều phải ôm đầu máu, mà tháo chạy – Bọn bán nước, đều phải bám theo chân quan thày, mà cuốn xéo khỏi Việt nam. Nắm xương tàn của chúng, vĩnh viễn, nằm lại nơi đất khách – quê người. Ngàn đời sau, dân Nam, vẫn nguyền rủa chúng.
2-
Đồn rằng, sau khi thua trận Kỉ Dậu, Càn Long, sợ vua Quang Trung lắm. Sợ đến mức,
phải mời và khi biết rõ mười mươi, vua Quang Trung, chỉ phái “cát-ca-đơ”
sang thăm. Thế mà, vẫn phải khúm núm đón tiếp và đằng đãi linh đình. Đánh, thì
không dám. Đành phải mang nỗi nhục ấy, xuống Cửu tuyền. Ở đó, vẫn không quên giấc
mơ, thôn tính nước Nam. Mấy trăm năm, bóp trán – Chẳng nghĩ được, kế gì. Héo hắt,
ốm đến teo cả xương. Biết tin, Lê Chiêu Thống, lê bộ xương tàn, đến thăm. Nhìn
thấy chủ, thằng bán nước, nhào đến ôm chân nó và khóc sụt sùi. Muốn quay trở lại
nước Nam, nhưng chẳng thằng nào, dám mở mồm, nói ra chữ “đánh”. Thằng
bán nước, hiến kế:
–
Bệ hạ, hãy cử những thày Địa lý cao tay nhất, sang Việt nam. Để, yểm Huyệt và
triệt Long mạch ở đó. Như thế, sẽ ngăn được chuyện: Nước Nam, sinh Đế. Một khi,
không có Đế: Đất nước, sẽ bị điều hành, bởi lũ nhi đồng thối tai, “ăn chưa
no – lo chưa tới”. Giống như thần, tầm nhìn của bọn này, cũng không quá cái
lỗ mũi của chúng (ngôn từ hiện đại, kêu là, tư duy nhiệm kì). Chỉ cần, 1
cái kẹo mút, là có thể: xỏ mũi và dắt chúng đi đến bất cứ nơi nào, mà Bệ hạ muốn.
Cái lũ ngu si ấy, sẽ kiên định, dẫn dắt cả Dân tộc Việt, đến chỗ chết. Bệ hạ, cần
gì phải ra tay.
Thằng
cướp nước, rầu rĩ:
–
Cái ấy, từ thời cụ tổ nhà tao, đã làm. Nhưng, nào có ăn thua. Yểm bùa, đâu có dễ.
Thứ nhất, phải tìm ra được “huyệt”. Giỏi, ai đươc như Cao Biền. Tuy biết
rất rõ: Hồ Tây ở Hà Nội, linh thiêng. Nhưng, không tài nào, tìm ra được huyệt
Phong thủy ở đó. Tìm ra được huyệt rồi, cũng phải đợi thời. Huyệt không mở, vô
phương để yểm. Chắc, mày đã nghe danh cụ Tả Ao – Thánh Địa lí của nước Nam.
Trong lúc ngao du thiên hạ, cụ tìm được huyệt Hàm Rồng. Cụ lẳng lặng về nhà,
bàn với anh trai. Sau đó, đến ngày Hàm Rồng mở, 2 anh em, mang hài cốt của cha
đến trước huyệt. Lúc này, Trời – Đất giao hòa, cuồng phong – bạo vũ. Chỉ nhìn
thấy, 1 cái hang đen ngòm, sâu thẳm và toang hoác trước mặt. Người anh khóc và
giữ chặt hài cốt của cha. Nhất định, không chịu ném nó xuống đó. Khoảng khắc
sau, mưa tạnh – gió ngừng. Trời, thanh trong trở lại. Cái hang kia, biến mất.
Lúc bấy giờ, người anh, mới tỉnh ngộ. Tiếc thay, mọi sự, đều đã muộn.
Cuối
cùng, thày không cao tay, họa ngay vào người. Năm 1955, một đoàn kẻ ác nhà tao,
khoác áo Văn công, sang thăm nước Nam. Chúng định yểm bùa, để triệt Long mạch ở
Hồ Tây. Nhưng, chính chúng, đã bị lốc xoáy Hồ Tây nhấn chìm và cả cái lũ ấy, bị
chết tiệt – bị chết sạch.
Thằng
bán nước, cũng rầu rĩ không kém:
–
Chẳng có lẽ, vô kế khả thi.
Đúng
lúc, một thằng nghiện… Tam quốc, đi qua. Nó, chõ mõm vào:
Muốn
chiếm Việt nam
Phải dùng nội gián
Muôn việc đủ cả
Chỉ thiếu Hán gian.
Nghe
thế, cả 2 thằng, chợt bừng tỉnh. Chúng reo lên, “Ơ-rê-ka”. Rồi quay lưng
lại với nhau. Mỗi đứa, lúi húi viết 1 chữ, vào lòng bàn tay của mình. Khi xòe
ra, cả 2, đều có chữ 黄 Hoàng.
3-
Lí lịch trích ngang:
Hoàng
Trung Hải, người Hán.
Sói,
đẻ ra ông. Bởi vì, bố ông, tên là Sì Sói.
Quê
gốc: Long Khê – Chương Châu – Phúc Kiến – Trung Quốc.
Với
cái bản lí lịch ấy, Hoàng Trung Hải, cụt đường tiến thân. Vì thế, thuê 1 thầy
Phù thủy về, chập cheng cúng bái. Rồi phù phép, viết lại thành:
Hoàng
Trung Hải, người Kinh.
Con
ông Hoàng Tài.
Quê
quán: Quỳnh Giao – Quỳnh Phụ – Thái Bình
Phản
gián Việt nam, đâu có phải đồ ngốc. Chẳng tốn quá nhiều công sức, họ dễ dàng, lột
mặt nạ của họ Hoàng. Sau đó, kiến nghị với Trung ương Đảng CS: Không được dùng
ông này. Lý do: Sống cạnh Trung cộng – Biết dã tâm của nó. Bao đời nay, tiền
nhân, dạy hậu thế: phải cảnh giác. Ngay cả lúc đi ngủ, cũng chỉ được, nhắm 1 mắt.
Sơ sẩy, hậu quả khôn lường. Bài học Mỵ Châu, luôn còn nguyên giá trị.
Tôi kể ngày xưa chuyện Mỵ Châu,
Trái tim lầm chỗ để trên đầu,
Nỏ thần vô ý trao tay giặc,
Nên nỗi cơ đồ đắm biển sâu.
Cảnh
giác như thế, cho nên: Chẳng bao giờ, những chú Khách (Hoa kiều), có thể
mon men, đến bất cứ 1 chân chức dịch nào, dù nhỏ. Thậm chí, ông Lê Duẩn, còn cực
đoan đến độ: Tống cổ hết người Hoa, về Mẫu quốc của chúng. Cực đoan và cảnh
giác như thế, cho nên: khi Trung cộng đánh ta năm 1979, thiệt hại, được giảm
thiểu rất nhiều. Người Hoa trong đội quân xâm lược ấy, cùng lắm, làm đến chức
thám báo – chỉ điểm. Không leo cao – trèo sâu được, chúng mù tịt về đối phương.
Bởi vậy, chỉ dám, thò 1 chân sang Việt nam. Sau đó, té vội.
Phản
gián Việt nam, tuy cần mẫn và giỏi. Nhưng, các anh, chỉ biết một, mà chẳng biết
mười. Muốn giữ Nước, đúng là, phải làm như các anh. Ban lãnh đạo CS, không muốn
thu nạp kiến nghị của các anh, chứng tỏ: Họ, không thiết tha, giữ Nước. Đối với
họ, Hiến pháp, còn bị đặt dưới Cương lĩnh của Đảng. Thế thì, giữ Nước, sao quan
trọng, bằng việc giữ Đảng.
Họ,
“đối với dân giờ cay nghiệt, độc ác lắm” (lời của anh Hùng hói). Nói
cách khác: Họ đang đối nghịch, với Nhân dân. Chẳng cần được Nhân dân ủng hộ, họ
cũng vẫn giữ được Đảng. Bởi, đang đứng trên đôi chân: Bưng bít sự thực và dùng
bạo lực, để trấn áp quần chúng. Đánh mất khẩu súng và cái dùi cui trên
tay, ngay tức khắc, họ sẽ đổ nhào. Đó, là cách diễn giải thô thiển nhất, lời cựu
Chủ tịch Nước CHXHCN Việt nam, ngài Nguyễn Minh Triết: “bỏ Điều 4, là tự sát”.
Sau
bảy mươi năm trời đằng đẵng, nằm dưới ách cai trị của Đảng CS. Giờ đây, nước
Nam mình, nham nhở – Xã hội, suy đồi – Tài nguyên, đã bị khai thác, đến mức cạn
kiệt – Nợ nần, ngập đầu. Nhưng những người CS, không hề, có 1 giải pháp căn cơ
nào, để giải quyết được, những vấn nạn kể trên. Hai cái chân kia, đã trở nên rệu
rã trước Internet và cuộc sống khốn cùng của
Nhân dân. Muốn tồn tại được, họ buộc phải, dựa vào cái chân thứ
3: ngã vào vòng tay lông lá của Trung cộng. Chính họ, nôn
nóng, xin được làm ngôi sao thứ 6, trong cái lá Quốc kì Trung hoa. Đối tác, đồng
ý. Nhưng, đặt điều kiện tiên quyết: Phải giao Việt nam, cho 1 thằng người Hoa.
Thằng này, thông thuộc thông thổ của cả 2 bên. Do đó, nó sẽ là cầu nối, để dẫn
dắt “đứa con hoang đàng” Việt Nam, mau chóng, trở về với đất mẹ Trung
Hoa vĩ đại. Trong cái bối cảnh ấy, Hoàng Trung Hải, là con bài thích hợp nhất,
được cả 2 bên lựa chọn. Ván bài, thành công hay không, phụ thuộc phần lớn, vào
nhân vật này.
4-
Hoàng Trung Hải, đẹp trai. Giống như bao người Hán khác, ông thuộc dạng, “ti
hí mắt lươn”. Tuy vậy, chẳng thuộc hạng “trai thì trộm cướp – gái buôn
chồng người”, như những kẻ tầm thường. Chưa ai, nhìn thấy ông, đi cùng lũ
du thủ – du thực. Để, đá cá – lăn dưa và giật đồ của người khác. Ông có cách, để
giật những thứ, còn lớn hơn nhiều của Dân tộc Việt. Dân tộc, đã cưu mang và
nuôi ông khôn lớn.
Thân
hình của ông, đồ sộ – Bản mặt của ông, phì nộn. Ngoại hình thường thấy, ở những
kẻ, lười biếng và tham ăn. Bù lại, ông tốt nhịn. Thế nên, khi người ta tố ông,
buôn lậu ma túy và giết người. Ông im lặng, chẳng thanh minh. Nhưng, cũng không
trả thù, người tố cáo.
Trời
phú cho ông, thông minh và sáng dạ. Bởi thế, mỗi năm, được lên 1 lớp và chưa
bao giờ, bị thày cô, xếp cho cái loại học lực kém. Ông ứ tự
ti, về chuyện này. Vì ông biết: Đảng CS, cần đếch gì, cái loại cán bộ học giỏi.
Đảng cần nhất, loại cán bộ dễ bảo và biết cách “đầu tư”. Về khoản này,
ông vô địch. Giỏi đến mức, là người Hán chính cống, nhưng khéo “đầu tư”,
cho nên: “Cụ Mạnh ủng hộ tôi và nói đưa vấn đề lịch sử, chính trị, bản thân
và gia đình tôi (tức ông Hải) vào két sắt khóa lại vĩnh viễn. Từ nay sẽ chẳng
còn một ai (ít nhất, ông cũng nên, trừ cái lão Dân già) “dám”, hoặc “có thể” lật
lại được vấn đề này nữa…”. Không những thế: “Các Cụ (tức một số lãnh đạo
cao cấp nhất của Đảng CS) còn hứa hẹn sẽ ủng hộ đưa tôi lên Phó Thủ tướng, Thủ
tướng, và thậm chí Tổng Bí thư nữa”.
Họ
Hoàng kia, thật “ếch”. Trung cộng, nó đã chấm cậu: Chẳng cần “đầu tư”,
cũng có, cái kết quả ấy. Miễn sao, cậu phải đưa được “đội quân thứ 5”,
vào Việt nam và làm cho nền Kinh tế của Việt nam, vừa nát bét – vừa phụ thuộc
hoàn toàn vào nó. Trong đánh ra – ngoài đánh vào. Việt nam, muốn hay không,
cũng phải trở thành thuộc quốc của Trung cộng. Gì chứ cái chuyện này, Hoàng
Trung Hải, làm “trên cả mức tuyệt vời”.
5-Binh
pháp Tôn Tử, “Hư thực thiên”, có viết: 故我欲战,敌虽高垒深沟,不得不与我战者,攻其所必救也. Cố
ngã dục chiến, địch tuy cao lũy thâm câu, bất đắc bất dữ ngã chiến giả, công kì
sở tất cứu dã. Đại ý: Khi ta muốn đánh, kẻ kia, dù có thành cao – hào
sâu, cũng bắt buộc, phải chui ra, cho ta nện. Muốn thế, phải đánh vào nơi,
chúng buộc phải cứu.
Một
trong những nơi đó, theo Tào Tháo, đó là “giao lộ”. Cảng biển, nơi giao
nhau của đường thủy – đường bộ (thậm chí, cả đường sắt nữa), là 1 ví dụ.
Muốn đánh Việt nam, Trung cộng buộc phải chiếm cho bẳng được, những hải cảng
này. Một công viêc, gian nan và tốn kém. Nhưng, nó đã được Hoàng Trung Hải,
sang tay cho Trung cộng, một cách hết sức dễ dàng. Với danh nghĩa, xây dựng ở
đó, nhà máy Nhiệt điện – nhà máy Luyện thép– cảng Bô xít … và “tiện thể”,
cấu trúc nó, thành những cứ điểm quân sự. Cùng với nó, hàng sư đoàn bộ binh
Trung cộng, dưới cái áo khoác, công nhân và chuyên gia, đã ém sẵn trong đó. Hữu
sự, chúng từ đây nống ra và cắt vụn Việt nam.
Mình
chẳng tin: đám tướng lĩnh và giới lãnh đạo của Đảng CS Việt nam, lại dốt đến mức,
không nhận ra điều này. Vấn đề ở chỗ: Họ biết rất rõ, đó là “tử huyệt”
phòng thủ của Đất nước. Nhưng, vẫn cố tình, giao chiêc “nỏ Thần” đó,
cho giặc. Việc đó, nói lên cái điều gì? Chẳng quá khó, để trả lời, cho
câu hỏi này.
Trong
khi, lãnh đạo CS, không thiết tha với việc giữ Nước. Một động thái khó hiểu nữa,
lại đến từ Hoa Kỳ: Họ dễ dàng đồng ý, bán vũ khí phòng vệ bờ biển, cho Việt
nam. Câu hỏi, được đặt ra ở đây: Đảng CS Việt nam, mua vũ khí của các ngài, để
chống ai? Chống Trung quốc chăng? Chỉ có thằng điên, mới đi chống lại, kẻ đang
cưu mang mình. Không chống Trung quốc, những vũ khí ấy, chẳng nhẽ, dùng để chống
lại Nhân dân Việt nam? Hay, dùng để chống lại, chính các ngài?
6-
Họ Hoàng, rất giỏi. Vì thế, được giao trọng trách, giữ nồi cơm của Việt nam. Ít
thôi, chỉ bao gồm, mấy lĩnh vực râu ria và làng nhàng. Tỷ như: công nghiệp,
nông nghiệp, thương mại, xuất nhập khẩu, xây dựng, giao thông, tài nguyên – môi
trường… Cùng với nó, cơ man nào là tiền của của Nhà nước và của Nhân dân.
Chín năm, sau khi, Hoàng Trung Hải nhận việc. Việt nam, đã được hái những quả
ngọt đầu tiên:
–
Một nền “Công nghiệp” què quặt, với 2 đặc trưng cơ bản: cơ bắp và tuốc
nơ vít. Không sản xuất được, cho dù, chỉ 1 con ốc vít, đủ tiêu chuẩn Quốc tế.
Nhưng, vẫn nỏ mồm, nói không hề biết ngượng, về cái kế hoạch: “Biến Việt
nam, trở thành nước Công nghiệp, vào năm 2020” (!)
–
Cả nước, tràn ngập hàng Tàu, chất lượng tồi, kèm theo với nó, là độc hại. Từ
cái tăm xỉa răng – cho tới, con Sư tử đá, nằm trước cổng Chùa.
–
Một nền “Nông nghiệp”: Phụ thuộc vào Trung Quốc, từ con giống – cho đến
đầu ra. Bị thao túng, từ số lượng – chủng loại cho đến giá cả Nông sản. Những
chuyện, nhỏ như con thỏ, tỷ như “trồng cây gì và nuôi con gì”, Đảng đếch
thèm quan tâm – Đảng mặc mẹ dân chúng. Tích nước khi nào – xả nước lúc nào, Đảng
cũng khoán trắng cho ông Trời. Trời không lo được, Đảng năn nỉ, đi xin ông anh
Trung cộng.
–
Sản xuất xi măng, có 24 cái nhà máy. Trung cộng, trúng tổng thầu, có mỗi… hai
mươi ba cái. Cùng với nó, là công nghệ và thiết bị lạc hậu. Các nhà máy Nhiệt
điện và Thủy điện của Việt nam, cũng đều nằm trong tình trạng này. Tất cả, đều
có chung đắc điểm: Giá thành quá đắt, so với chất lượng rất tồi của chúng. Tất
cả, đều có chung đắc điểm: Nay ốm, mai đau – Chạy ậm ạch – Tốn nhiên liệu và hiệu
suất, vô cùng thấp.
–
Của nổi, là như thế. Của chìm, họ Hoàng cũng chẳng tha. Nó rước bố Tàu của nó đến
và bán cho chúng, khoảng 60% giấy phép khai thác khoáng sản. Hậu quả, tài
nguyên của Đất nước, bị bán ra một cách ồ ạt và rẻ mạt. Đồng thời, bị khai
thác, một cách tàn bạo. Bất chấp, hiệu quả kinh tế, cũng như, tác động xấu tới
môi trường. Chương trình Bô xít Tây nguyên, là 1 ví dụ điển hình.
Tóm
lại, tất cả những nhân tố, có thể, gây bất ổn cho Xã hội Việt nam, từ An ninh
Lương thực – An ninh Năng lượng, cho đến việc Phòng thủ Đất nước… Đều đã được họ
Hoàng, đem về đặt đúng chỗ và, cài sẵn kíp nổ. Trung cộng, chỉ cần nhấn nút, Xã
hội Việt nam, sẽ chìm trong hỗn loạn.
Với
những “công trạng”, đã lập cho Tổ quốc Trung cộng, như đã kể ở trên. Họ
Hoàng, xứng đáng, được bầu là “Công dân số 1 của nước CHND Trung hoa”.
7-
Học lực, loàng xoàng – Tài năng, vớ vẩn. Nhưng có một thứ, họ Hoàng vượt trội,
so với mọi người. Đó là thói, nói năng văng mạng. Xin kể, chỉ 1 ví dụ:
Ông
ta, đã từng, đứng giữa thanh thiên – bạch nhật, sùi bọt mép – hùng hổ, nói cái
giọng “sói đéo vào đây”. À quên, “chó đéo vào đây”, rằng thì là:
“Thà là sống nghèo nhưng công bằng và yên bình còn hơn là cuộc sống giàu mà
bon chen, không an toàn” (!) Đằng sau câu nói này, chứa rất nhiều ẩn ý:
–
Dưới cái sự lãnh đạo tài tình và sáng suốt của Đảng CS, nước Nam, ngày một
nghèo hèn và lụn bại. Đó, là 1 sự thật, mà ngay bản thân họ Hoàng, cũng không
thể chối cãi. Ông ta, ngụy biện tiếp: Đất nước tuy nghèo hèn, nhưng ít ra, đang
được “yên bình”. Đố thấy, bọn khủng bố, mang bom đến đe dọa. Giàu như Bỉ
– Pháp – Nga, mà nay bị đánh bom – mai bị dọa giết, thì có ý nghĩa gì? Biết đâu
đấy, dân các nước giàu, lại chẳng đang khát khao, muốn đổi hộ chiếu, cho người
Việt nam ?
Nếu
quả thật, ông và cái Đảng CS của ông, có niềm tin mù quáng đó, thì thưa rằng: Ở
các nước Văn minh, người ta, dạy tỉ mỉ cho bọn trẻ con, kĩ năng sống. Một trong
những kĩ năng đó: Khi gặp nguy hiểm, hãy tìm đến chú Công an. Đồn Công an, là
nơi an toàn nhất. Nhưng, ở Việt nam, chính mồm anh Hùng hói, thú nhận: “trong
3 năm vừa qua có hơn 260 người chết trong quá trình tạm giam, tạm giữ”.
Còn ở đâu nữa, tất cả, đều chết trong đồn Công an. Đồn Công an, mà còn không an
toàn, xin hỏi ngài: “Nơi nào, trên Đất nước tôi, an toàn và yên bình? Những
tổ chức khủng bố kia, cùng lắm, chỉ khiến cho vài nước sợ. Tổ chức khủng bố
nào, khiến cả Thế giới, phải kinh hoàng và ghê tởm?”
–
Dân chúng, chớ có mơ làm giàu. Làm được bao nhiêu, hãy nôn sạch cho Đảng CS. Một
khi, đã trở thành, bọn khố rách – áo ôm, chẳng còn thứ gì, cho bọn tao bóp nặn:
Chúng mày, sẽ được yên thân. Nhiều tiền – lắm của để làm gì? Ngoài chuyện, dễ
mang họa, vào thân. Hãy nhìn tấm gương của bọn Địa chủ, trong Cải cách ruộng đất
và bọn nhà giàu, trong chiến dịch đánh Tư sản mại bản, mà tự biết cách khu xử.
Của cải mất, đã đành. “Tấm thân quí ngàn vàng khôn chuộc”, chúng ông,
cũng chẳng tha. Nhớ cho kĩ, điều đó.
–
Ông muốn ba hoa, về lẽ công bằng ư? Ở các nước Văn minh: Đất nước là của Nhân
dân. Dân chúng, được tự do, dùng lá phiếu của mình, chọn ra những người giỏi nhất,
để dẫn dắt họ. Đó, là lẽ công bằng.
Ở
Việt nam, Đảng CS của các ông, bằng Điều 4 của Hiến pháp, đã ngang nhiên, tước
đoạt những quyền đó, của những người dân chúng tôi. Những người CS các ông, chỉ
là 1 thiểu số nhỏ. Đã thế, nào có giỏi giang gì. Nhưng, lại tự cho mình cái quyền:
Đương nhiên, được thâu tóm mọi quyền hành và vơ vét sạch mọi nguồn lợi của Đất
nước. Chỉ có lũ vô liêm xỉ, mới an nhiên nói rằng: “Đó, là lẽ công bằng”
–
Với cái năng lực hết sức tồi của các ông, xin hỏi: Bản thân ông, có bao nhiêu
cái biệt thự? Bản thân ông, có bao nhiêu tiền – vàng? Ông ăn thực phẩm, loại
gì? Ông thường xuyên uống rượu, loại gì? Con ông, có được học, trong những cái
“chuồng học”, mà ngồi ở đó, có thể nhìn thấy cả tứ phương – bát hướng,
hay không?… “Đầy tớ” như các ông, thì như thế. Còn “ông chủ” như
chúng tôi, thê thảm hơn nhiều. Chúng tôi, đang sống trong khốn cùng và đói
rách. Lũ khốn nạn, chúng gọi đó, là lẽ công bằng.
Họ
Hoàng ơi, nếu là người được sinh ra trong 1 gia đình tử tế và được giáo dục một
cách cẩn thận, ông phải nói lại, như thế này:
–
Nước Nam mình, giờ đây: Đang sống trong nghèo (nợ ngập đầu) – Đang sống
trong hèn (tung tăng, đi làm ôsin và làm đĩ, cho khắp các nước trên Trên đất
này) – Đang sống trong sự không công bằng và đang sống, chẳng chút bình yên
(Công an, thích bắt người, là bắt – thích thả người, là thả – thích đánh người,
là đánh. Thậm chí, thấy ngứa mắt, là cho con người ta, xuống Âm ty liền. Xin lỗi,
đối với các ông, Luật pháp, là cái con củ c..).
8-
Có 1 lần, mình được ngồi chầu rìa, với vài tiền bối, thâm luận về họ Hoàng. Cám
cảnh, một thằng người Hoa, văn dốt – võ nhát, múa may – quay cuồng trên Đất Việt,
như ở chốn không người. Một bác già, đã phải bật khóc. Bác ngửa mặt lên Trời,
mà kêu lên rằng:
–
Trời hỡi Trời! Đất nước tôi, rồi đây, sẽ sớm được sát nhập vào Trung hoa. Con
cháu chúng tôi, rồi đây, sẽ lại phải chém rắn – đuổi hươu, để giành độc lập. Thế
giới, rồi đây, sẽ lại phải chuẩn bị giấy – mực, để ca ngợi: Việt nam, là 1 Dân
tộc Anh hùng (!)
Trời
hỡi Trời! Kiếp nạn này, Ông bắt Dân tộc chúng tôi, phải gánh chịu đến tận bao
giờ, mới thôi?
Đợi
bác, nguôi xúc động, mình thưa:
–
Xã hội Việt nam, giờ đây: đầy tớ (Đảng CS), đang lấn Chủ (Nhân dân).
Người dân, đang bị trói chân – khóa tay và bị bịt mồm. Chính vì vậy, những kẻ
như Hoàng Trung Hải: mới có cơ, “múa tay trong bị” – mới có cơ, ngồi xổm
lên mảnh đất Thăng long của chúng ta. Nhưng, bác hãy tin tưởng rằng: Triều
chính hay thể chế, có thể thay đổi. Còn, lòng yêu nước và tinh thần bất khuất của
mỗi con dân Đất Việt, thì không.
Nước
Nam mình, Địa linh – Nhân kiệt. Những kẻ manh tâm, muốn mang Hoàng Trung Hải
ra, để trấn yểm nước Nam. Chúng, thật ngu ngốc. Hồn thiêng sông núi, đã hun đúc
nên tính cách của Dân tộc Việt. Dân tộc này, sẽ tiếp tục đứng lên, quật cổ bọn
cướp nước và bè lũ bán nước.
Bác
đừng khóc. Hãy dành nước mắt, cho ngày Chiến thắng. Trước mắt, hãy tìm 1 cách
nào đấy, để đóng góp công sức của mình, vào cuộc đấu tranh chung của cả Dân tộc.
Ai cũng làm được như thế, ngày tàn của thày – trò nhà chúng nó, không còn bao
xa nữa đâu.
Nguyễn
Tiến Dân.
Tạm
trú tại: 544 đường Láng – quận Đống đa – Hà nội.
Điện
thoại : 0168-50-56-430.
____
P/S:
1-
Hải ơi, khuyên cậu câu này: “Nếu không chịu được khói, hãy bò ra đi. Đừng
ngoan cố, rúc sâu vào trong hang. Ngạt khói, chết uổng”.
2-
Bài sắp lên khuôn, kĩ sư Lê Anh Hùng, gọi điện đến, trao đổi:
Nhìn
thực tế, anh thấy vợ – chồng và con cái của em, hiện vẫn đang an toàn. Từ đó,
có nhận xét rất chủ quan và phiến diện: “Bù lại, ông tốt nhịn. Thế nên, khi
người ta tố ông, buôn lậu ma túy và giết người. Ông im lặng, chẳng thanh minh.
Nhưng, cũng không trả thù, người tố cáo”. Điều đó, không đúng. Sự thật,
Hoàng Trung Hải, đã tìm đủ trăm phương – ngàn kế, để trả thù vợ chồng em. Kể cả,
mấy lần cho tay chân ám sát. Nhưng, vợ chồng em vẫn bình an. Đó là, nhờ may mắn
và nhờ được Đấng Tối cao che chở. Anh có thể tham khảo, tại bài viết của
em: “Đằng sau vụ Lê Thị Phương Anh bị bắt: Vai trò của Bộ trưởng Công an Trần Đại Quang và tội bán nước của Nguyễn Phú Trọng – Trương Tấn Sang”.
Cảm
ơn kĩ sư Lê Anh Hùng và trân trọng, giới thiệu tài liệu trên, với bạn đọc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét