Hà Sĩ Phu
Một
cụ già 92 tuổi từ Hà Nội vào Đà Lạt du lịch, tìm đến thăm tôi. Ông cụ 92 tuổi
này là đảng viên (có lẽ cũng từ tiền khởi nghĩa) nói đã tự ý bỏ đảng (không
tuyên bố) từ lâu, từ lúc ông cụ giật mình nhận ra mình đang ở trong đảng của
một “thần tượng” cứu nước mà vô tình hóa ra… “Cõng rắn cắn gà nhà”, hoặc
ít ra cũng là “rước rắn vào nhà”, thì không có lý do gì một người VN yêu
nước biết trọng danh dự lại còn ở trong đảng của ông ấy nữa! (Chứng tỏ từ
lâu đã có những đảng viên nhận thức được như vậy). Lời tâm sự mộc mạc của ông cụ
tuy không phải điều phát hiện gì mới mẻ, vì nhiều người đã biết, nhưng gợi cho
tôi nhiều suy nghĩ. Tôi thường được nghe một số đảng viên bỏ đảng vì thấy đảng
bây giờ thoái hóa không còn trung thành với HCM, chứ bỏ đảng vì nghi ngờ tác dụng
cứu nước của chính ngọn cờ HCM thì quả thực còn hiếm.
Nghĩ
kỹ mà xem, người đảng viên già này có lý.
Trước hết phải hệ thống lại quá trình cố thủ của CSVN trước cơn bão táp sụp đổ của CS toàn thế giới và làn sóng dân chủ hóa đất nước.
Trước hết phải hệ thống lại quá trình cố thủ của CSVN trước cơn bão táp sụp đổ của CS toàn thế giới và làn sóng dân chủ hóa đất nước.
–
Đầu tiên, thấy Mác-Lê đã bị thế giới bóc trần tính ảo tưởng, phi lý, phi dân chủ
và phản tiến hóa, đảng ta giảm nhẹ dần Mác-Lê để rút về với “Bác Hồ”. Nhân vật
vĩ đại ắt phải có tư tưởng vĩ đại, nhưng cái pháo đài “tư tưởng HCM”
không vững vì chính HCM đã nói“Tôi chẳng có tư tưởng gì ngoài tư tưởng chủ
nghĩa Mác-Lê, các vị Stalin, Mao Trạch Đông đã viết hết cả rồi”,và thực tế
tất cả giáo lý của HCM không có gì ngoài những quan điểm Chuyên chính Vô sản đã
được “Khổng- Mạnh hóa và Nông dân hóa” (dễ hiểu thôi, vì Nho giáo và
Nông dân chính là mảnh đất lý tưởng để gieo rắc chủ nghĩa Mác-Lê).
–
Sau đó chống chế rằng HCM có tư tưởng chứ, đó là “Kết hợp chủ nghĩa yêu nước
với chủ nghĩa xã hội”, nhưng rồi cái đuôi “chủ nghĩa xã hội” cũng chẳng
vững chắc gì, bèn tô đậm thêm cho HCM chẳng những ưu việt về tư tưởng mà cả về
“đạo đức, phong cách”, nhưng “đạo đức và phong cách” của HCM cũng
không ít chuyện rắc rối.
–
Chừng ấy thành trì đều lung lay, nên những đảng viên thức thời nhất đã bỏ phắt
cái đuôi Mác-Lê để cứu HCM và cũng để cứu mình khỏi chết chùm với con tàu CS thế
giới, nên lập luận “HCM chỉ là người theo chủ nghĩa dân tộc chứ không phải
người Cộng sản, chỉ dùng CS làm phương tiện!!!. Đã rút về một HCM lại thu gọn
về một “chủ nghĩa yêu nước”, bỏ tuốt tuột những yếu tố cộng sản, tư tưởng, với
đạo đức vẫn thường gây rắc rối, thì sự cố thủ trong lô-cốt ấy tưởng vững như
bàn thạch, vì cụ Hồ giương cao cờ đánh giặc cứu nước, giành độc lập cho dân tộc
thì ai còn cãi được?
Nhưng
không, ác hại là bọn giặc Tàu xâm lược không để cho cái lô-cốt ấy được yên.
Chúng phải khai triển cái chương trình bành trướng đã hoạch định từ lúc ông Hồ
còn sống, chúng cứ lấn từng bước, ngoạm từng mảng như tằm ăn dâu, miếng ngoạm
nào cũng nhân danh “tình hữu nghị mà bác Hồ và bác Mao đã dày công xây đắp,
đó là tài sản vô giá của hai dân tộc”! Thế là câu chuyện “cõng rắn”
ngày càng vỡ lở.
(Nói
rõ thêm: Thế là những gì trong trang sử quá khứ phải được lật ra xem lại.
Là người Việt Nam đích thực không ai có thể quên một nghìn năm Bắc thuộc do kẻ
thù phương Bắc gây ra, các chế độ của Trung quốc có thể thay đổi nhưng dã tâm ấy
thì xuyên suốt không hề phai nhạt. Vậy thì một người Việt Nam yêu nước có thể
quên điều ấy hay không? Nếu còn nhớ mối nguy truyền kiếp là Tàu thì sao lại lập
một chương trình cứu nước xuất phát từ Tàu, lấy căn cứ địa là Tàu, đi lính cho
Tàu, lấy vợ Tàu, nhận viện trợ toàn diện của Tàu, nhận cố vấn Tàu, ốm đau chỉ
sang Tàu chữa bệnh, khi ngồi với các lãnh tụ Tàu thì bộc lộ sự vui sướng hơn ngồi
với những người ruột thịt…?.
Tóm
lại một câu: Dù với động cơ muốn cứu nước chăng nữa nhưng những chuỗi ứng
xử như thế dứt khoát mở đường cho Trung Cộng xâm nhập vào Việt Nam, trải
thảm đỏ cho con chó sói đàng hoàng đặt cả 4 chân vào căn nhà Việt Nam. Gọi thế
là “cõng rắn cắn gà nhà” hay “rước voi giày mả tổ” chắc không có
gì quá đáng. Những Lê Chiêu Thống, Trần Ích Tắc ngày xưa mang danh phản quốc
cũng chưa thực hiện được một phần trăm công việc giúp Tàu xâm nhập Việt Nam đến
thế. Mục đích tốt nhưng cách đi sai lầm nên gây hiệu quả ngược. Kích thích dã
tâm bành trướng của Trung Cộng còn vô tình làm ảnh hưởng xấu đến tình hữu nghị
của nhân dân hai nước nữa.)
Có
thể giải thích rằng HCM đã bị cái ảo tưởng “thế giới đại đồng” của CS
che mắt nên không nhìn ra kẻ thù, tưởng rằng Tàu CS là anh em trong gia đình
XHCN thì khác hẳn Tàu phong kiến. Nếu thế thì ý thức CS đã chiếm lĩnh cả tâm hồn
HCM, khiến HCM quên cả chiến lược giữ nước của tổ tiên trước kẻ thù phương Bắc,
sao lại bảo HCM chỉ yêu nước chứ thực sự không phải người CS? Và dù bị ý thức
CS che mắt nên mới mắc sai lầm thì hậu quả tai hại sẽ mất nước trước hết vẫn đặt
lên vai người dẫn đường, sau đó là do “tầm” của cả dân tộc nói chung, không phải
riêng một người hay một số người, đến khi nhận ra thì cái giá phải trả quá lớn.
Có
thể bảo đó là sự hạn chế của lịch sử chăng? Sự cố lịch sử nào cũng do con người
tiến hành, đều là sự hội tụ của những yếu tố chủ quan và khách quan, nhưng muốn
chủ quan là yếu tố năng động có thể hành động tốt hơn thì phải tìm ra ưu điểm-khuyết
điểm chủ quan, tìm đúng nguyên nhân thành công và thất bại để rút ra bài học
cho những việc sắp tới.
Một
hiện tượng thường gặp, trước một quá khứ đã được đánh giá là sai lầm, người ta
thường chốt lại một câu “bây giờ biết thế là sai nhưng lúc ấy tôi chọn con
đường ấy là đúng, là tất yếu, nếu lịch sử lặp lại tôi vẫn đi con đường đó, vì
đó là điều kiện khách quan của Lịch sử, là sự hạn chế của Lịch sử”. Thằng Lịch
sử luôn được lôi ra làm Lê Lai cứu chúa, nhưng xin hỏi: Lúc ấy đã xuất hiện nhiều
con đường, đã có người khác, nơi khác chọn con đường khác và họ đã thành công
kia mà? Sự chọn sai đường là do chủ quan mình có sai lầm về nhận thức hoặc tâm
lý, là do trình độ. Đổ lỗi cho khách quan chẳng qua là để nhận sự sáng suốt
về cho mình kiểu tự hào AQ. Tự cho mình là “sáng suốt” như vậy thì tất
yếu sẽ tiếp tục đi từ “sáng suốt sai lầm” này đến những “sáng suốt
sai lầm” khác mà thôi, sự hạn chế vẫn cứ do Lịch sử chứ không phải do
trình độ. Dù là trình độ chung của dân tộc, hay một vài dân tộc, của dân trí,
không phải của một cá nhân riêng lẻ, cũng phải tự phê phán mới mong thoát khỏi
nạn lạc hậu triền miên của một đất nước được suy tôn là bậc “không chịu phát
triển”!
Nay
trở lại quá khứ để xem xét, với nhận thức toàn cầu hôm nay, rõ ràng việc chọn
con đường Cộng sản để cứu nước và phát triển đất nước là sai lầm. Đi sai quy luật,
phản khoa học nên xã hội không phát triển được đã đành, nhưng phải mượn sức mạnh
của Liên xô, nhất là Trung quốc để cứu nước mới là sai lầm tai hại hơn, vì như
Phan Châu Trinh đã nói mà Nguyễn Ái Quốc không chịu nghe lời: “Lực mình yếu
mà muốn dùng bạo lực tất phải nhờ vả người khác, thế thì “thảng như cái
phương pháp của ông Phan (Phan Bội Châu) mà thành công, thì quốc dân đồng bào vẫn
nguyên là cái lưng con ngựa, chỉ thay người cỡi mà thôi”. (thư PCT
gửi Nguyễn Ái Quấc - http://www.hasiphu.com/baivietmoi_12.html
).
Tàu
muốn cưỡi lên lưng Việt Nam một lần nữa do tận dụng cơ hội VN đã thành đứa em
nhỏ mắc nợ trong “đại gia đình CS” và do những ràng buộc của cá nhân HCM như
trên đã nói. Kế hoạch bành trướng kiểu “tằm ăn dâu” của Trung Cộng cứ bám chặt
vào “tình hữu nghị Việt-Trung quý báu mà bác Hồ và bác Mao đã dày công xây đắp”,
đó là “tài sản quý báu của nhân dân hai nước”. Cứ trương cái “tình
hữu nghị, tài sản quý báu” giả tạo mà nuốt dần, nuốt hết tài sản thật của
người ta. Tàu xưa nay vẫn thâm, Tàu Cộng Sản lại càng thâm hơn bao giờ hết. Dựa
vào “Bác Hồ” để bàn kế Thoát Trung là trúng kế của địch, là mở cửa thành cho
Bành trướng tiến vào. Vì thế “muốn Thoát Trung phải Thoát Cộng,
muốn Thoát Cộng phải Thoát Hồ”, triết lý cuối cùng của sự nghiệp Thoát Trung là
như vậy, nhưng bước đi cụ thể thì không thể cứng nhắc mà phải từng bước phối hợp
linh hoạt giữa 3 cuộc “Thoát” nói trên. Người đảng viên Cộng sản còn
yêu nước cũng phải thoát khỏi “cái gông CS” mới cứu được nước, tất nhiên Thoát
Cộng là thoát trong tư tưởng, trong ý thức (và điều này dễ dàng kiểm chứng) chứ
không ở chỗ có tuyên bố Thoát Cộng hay không.
Phương
pháp, cách đi cụ thể thì có nhiều, mỗi người có thể tận dụng thế mạnh của mình
để góp phần xứng đáng, nhưng nhận thức thì phải hiểu tận cùng bản chất,
không nên mơ hồ duy cảm hay tự biện hộ.
Trong
cơn thoái trào Cộng Sản, để tự vệ người CS Việt Nam thường trút bỏ Mác-Lê trụ lại
với HCM, trong HCM thì trút bỏ chất CS giữ lại chất yêu nước như nơi cố thủ cuối
cùng. Nhưng câu chuyện nhỏ của người đảng viên già bỏ đảng khiến tôi thấy rõ
nơi cố thủ cuối cùng đó chính là nơi dễ đổ nhất, yên tâm bám vào chút “hào
quang le lói” đó khác nào bám vào sợi chỉ mành trước cơn giông bão của tri thức
thời đại và nguy cơ Bắc thuộc mới.
Tôi
không phải đảng viên Cộng sản, nhưng vẫn luôn được các đảng viên Cộng sản chia
sẻ tâm sự, từ Nguyễn Hộ, Trần Độ…đến Nguyễn Hữu Đang, Hoàng Minh Chính, Lê Hồng
Hà, Nguyễn Kiến Giang, Lê Hiếu Đằng…và vô số đảng viên đang sống hôm nay, trong
đó có những đảng viên bỏ đảng như người đảng viên 92 tuổi vẫn lặn lội vào Đà Lạt
thăm tôi như nói trên. Vì thế chuyện bỏ đảng hay ở lại trong đảng để đấu tranh
tuy không phải việc của tôi, nhưng đã chung nhau một gánh nặng nước non thì
cũng xin phép chia sẻ lại đôi lời bàn góp, nhân được sự thổ lộ chí tình của một
đảng viên già bỏ đảng
Hãy
từ bỏ những điểm tựa sai lầm chỉ gây sự phân ly, để cùng nhau kết lại cứu nước
khỏi tình trạng “quốc gia không chịu phát triển” và thảm họa Bắc thuộc mới
mỗi lúc một tới gần!
H.S.P
| 25.7.2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét