NGÔ THỀ VINH
Gửi Nhóm Bạn Cửu Long
Khi mà cố đô Luang Prabang có
thêm một cây cầu, một nhà ga và một giang cảng “Made in China” thì khu Di Sản
Thế Giới ấy sẽ mau chóng trở thành một “Phố Tàu – China Town” và thêm con
Domino đổ xuống với cái giá phải trả là một nước Lào bị Hán hóa.
MƯỜNG
LUÔNG - KHU DI SẢN VĂN HOÁ
Cách
đây 75 năm, nữ sĩ Vân Đài (1903-1964), trong một tập bút ký Sang Lào đã có nét
hoạ chấm phá về Mường Luông – Luang Prabang, cố đô vương quốc Lào qua bốn câu
thơ:
Chuông chiều ngân trong gió
Tháp núi ẩn màn sương
Lầu vua thu bóng nhỏ
Chùa bụt lạnh hơi sương… [Vân Đài,
1942]
Luang
Prabang bao gồm rất nhiều cảnh quan văn hoá và lịch sử của Lào, thu gọn trên một
khu đồi núi phủ cây xanh như một bán đảo nơi giao nhau của hai con sông: sông
Mekong và sông Nam Khan, một phụ lưu lớn của con Sông Mekong, nơi có ngôi mộ
Henri Mouhot (1826-1861) người tái phát hiện khu đền đài Angkor và cũng là người
Pháp đầu tiên tới kinh đô Luang Prabang được Vua Lào Tiantha tiếp đón trọng hậu.
Cố đô Luang Prabang cách thủ đô Vạn Tượng 425 km về phía Bắc.
[Hình 2a]
Hình 1a: Luang Prabang với Hoàng Cung xưa trên con đường
Phothisarat và nay là Viện Bảo tàng Quốc gia Lào [photo by Ngô Thế Vinh]
Được
chọn là khu Di Sản Thế Giới / World Heritage site từ 1995, cố đô Luang Prabang
đã được bảo vệ bằng những quy định khá khắt khe của UNESCO, trước trào lưu đổi
mới và kinh tế thị trường đang diễn ra trên toàn nước Lào.
Khác
xa với thủ đô Vạn Tượng ở phía nam đang mau chóng bị đô thị hoá, cố đô Luang
Prabang chưa bị tràn ngập và nhấn chìm bởi những bảng hiệu quảng cáo và các
khách sạn cao tầng.
Nhưng
di sản văn hoá quý giá ấy còn tồn tại được bao lâu nữa khi đang phải đối đầu với
các dự án thương mại của Trung Quốc trên Sông Mekong? Song song với kế hoạch
phá đá phá các khúc sông ghềnh thác, Trung Quốc có dự án xây dựng một giang cảng
nơi cố đô Luang Prabang.
Cho
đến nay, Luang Prabang là nơi tương đối còn bảo tồn được một cảnh quan lịch sử
có tính cách hài hoà của cả hai thời kỳ: văn hoá truyền thống cổ xưa của Vương
quốc Lào và văn hoá thuộc địa từ thế kỷ 19 với các công trình kiến trúc từ thời
Pháp, nên là một tụ điểm du lịch hấp dẫn của đất nước Lào. [Hình 1b]
Chỉ
ít năm gần đây thôi, như một hiện tượng là lượng khách du lịch người Tàu ngày
càng đông tràn xuống các nước hạ lưu Mekong: Việt Nam, Miến Điện, Thái Lan, Cam
Bốt, và đông nhất là vào xứ Lào.
Qua
chuyến viếng thăm Luang Prabang mới đây, nhà văn Tưởng Năng Tiến đã bén nhạy
ghi lại một hoạt cảnh: “Người Tầu bây giờ có kiểu du lịch lạ lắm. Từ
Vân Nam, họ đi xe van có trang bị lò nấu ăn, mền gối và bô đi cầu. Sáng sớm
nhìn du khách Tầu thản nhiên đứng đánh răng, và cho con nít ngồi bô giữa công
viên… Em cầm máy hình, ngần ngừ một lát rồi lặng lẽ bỏ đi mà lòng buồn
muốn khóc, anh à. Bên cạnh nhà trọ của em là một tiệm rượu của một gia
đình Việt Nam. Bà chủ than phiền là người Tầu đang làm hỏng thành phố này” [Email
Tưởng Năng Tiến 11.06.2017] .
Hình 1b: Văn hoá thuộc địa thế kỷ 19 với các công trình
kiến trúc từ thời Pháp vẫn tồn tại hài hoà với nét văn hoá cổ xưa của Lào nơi cố
đô Luang Prabang. [Nguồn: internet]
GIANG
CẢNG LUANG PRABANG MADE IN CHINA
Tiếp
theo Dự án Cải thiện Thuỷ lộ Thượng nguồn sông Mekong (2001) và
rồi tới Dự án Mười Năm Phát triển Thuỷ vận Quốc tế trên Sông
Lancang-Mekong (2015-2025); Trung Quốc nay có thêm kế hoạch xây dựng một
giang cảng thương mại trên khúc Sông Mekong nơi cố đô Luang Prabang, nơi sẽ có
khả năng đón nhận những con tàu hàng lớn từ các giang cảng Tư Mao / Simao, Cảnh
Hồng / Jinhong Vân Nam có trọng tải 500 tới 700 tấn.
Còn
phải kể thêm một dự án đường sắt dài 420 km đã được khởi công từ tháng 12 năm
2016 nối liền các thành phố tây nam Trung Quốc, từ Vân Nam xuống tới Luang
Prabang, và xuống xa tới thủ đô Vạn Tượng, dự trù hoàn tất vào năm 2021 tổn phí
6 tỉ MK với 70% là sở hữu của Công ty Đường sắt nhà nước TQ, cũng để phục vụ
nhu cầu gia tăng chuyên chở hàng hoá và hành khách từ TQ đổ xuống phương Nam,
được xem là nhanh hơn cả đường sông (1).
Hình 2a: Luang Prabang nơi giao nhau của sông Mekong và
sông Nam Khan, một phụ lưu lớn của con Sông Mekong, [Nguồn: Laos Footprint
Handbook]
Hình 2b: Ban Phanom cách Luang Prabang 5 km về hướng
đông, bên bờ sông Nam Khan có ngôi mộ Henri Mouhot (1826-1861) người Pháp đầu
tiên tới Luang Prabang được Vua Lào Tiantha tiếp đón trọng hậu. [Nguồn: tư liệu
Ngô Thế Vinh]
Hình 2c: Cố đô Luang Prabang, được tổ chức UNESCO chọn
là khu Di Sản Thế Giới / World Heritage site từ 1995: trong vòng tím là khu bảo
tồn, vòng đỏ ngoài là khu đệm. [Nguồn: tài liệu UNESCO]
Thử
tìm hiểu về dự án giang cảng Luang Prabang ấy ra sao?
Như
từ bao giờ, Trung Quốc luôn luôn không có sự minh bạch / transparency về bất cứ
dự án nào với các quốc gia Mekong láng giềng. Một ví dụ: TQ đã từng dấu nhẹm
thông tin về các con đập thuỷ điện bậc thềm Vân Nam trên khúc Sông
Lancang-Mekong thượng nguồn. Vẫn là “bài học chưa học / unlearned
lessons” với 7 quốc gia trong lưu vực. [Tây Tạng phải được kể là một
quốc gia trong lưu vực sông Mekong].
Khi
mà cố đô Luang Prabang có thêm một cây cầu, một nhà ga và một giang cảng Made
in China thì khu Di Sản Thế Giới ấy sẽ mau chóng trở thành một “Phố
Tàu – China Town” và con Domino đổ xuống với cái giá phải trả là một
nước Lào bị Hán hóa / 漢化.
Trong
tương lai Luang Prabang có thể bị mất danh hiệu là Khu Di sản Thế giới theo
Công ước của Liên Hiệp Quốc 1972 [World Heritage Convention] khi mà khu bảo tồn
được coi như “thánh địa lịch sử văn hoá” của Lào bị xoá sạch và thay thế bởi những
khu phố thương mại chồng chất những bảng hiệu tiếng Tàu với đông đảo cộng đồng
người Hoa đổ tới mang theo cả những kiến trúc đậm nét văn hoá Tàu.
MỞ
MỘT THUỶ LỘ TRÊN SÔNG MEKONG
Cách
đây 151 năm, thời còn hoang dã, một đoàn Thám hiểm Pháp / Mekong Expédition do
Doudart De Lagrée và Francis Garnier khởi hành từ bến Cảng Sài Gòn [1866-1868]
ngược dòng sông Mekong trong một cuộc hành trình gian khổ 2 năm 24 ngày nhằm đi
tìm một thuỷ lộ giao thương với Vân Nam nhưng đã gặp những khúc sông quá nhiều
ghềnh thác nên phải đi tới kết luận: Sông Mekong không thể là thuỷ lộ giao
thương với Trung Hoa.
Ngót
hai thế kỷ sau thất bại của đoàn Thám hiểm Pháp, Trung Quốc lại vực dậy “ý
tưởng lớn” của Francis Garnier với kế hoạch táo bạo phá đá phá các
khúc sông ghềnh thác trên sông Mekong với quyết tâm mở một thuỷ lộ Mekong đi về
phương Nam.
Hình 3: Đoàn thám hiểm Pháp [1866-1868] khi ngược dòng
Mekong luôn luôn gặp phải những khúc sông ghềnh thác khiến họ tiêu tan hy vọng
dùng con sông Mekong như một thuỷ lộ giao thương với Trung Hoa. [Nguồn: Voyage
d'exploration en Indo-Chine, Francis Garnier, Paris 1885]
Giai
đoạn Một 2001: TQ đã rất liều lĩnh dùng nhiều mìn và chất nổ để phá những
khối đá trên 21 đoạn ghềnh thác cùng với các cù lao và cồn bãi / shoals trên
khúc Sông Mekong thượng nguồn từ Vân Nam xuống tới ranh giới Miến Điện – Lào và
Lào – Thái nhằm thực hiện “Dự Án Cải Thiện Thuỷ Lộ Thượng Nguồn Sông
Mekong / Navigation Channel Improvement Project on the Upper Mekong River” khai
thông lòng sông cho những con tàu trọng tải từ 500 tới 700 tấn chở đầy hàng hoá
TQ có thể xuống tới Chiang Khong, Chiang Sean Bắc Thái Lan và Lào.
Dự
án được ký kết vào tháng 4 năm 2001 giữa 4 nước Trung Quốc, Miến Điện, Thái Lan
và Lào; riêng Cam Bốt và Việt Nam là hai quốc gia cuối nguồn thì không được đếm
xỉa tới.
Theo
mô hình của dự án thì có hàng trăm tấn đá, các cồn bãi trên sông sau khi bị chất
nổ phá vỡ sẽ được các con tàu vét / backhoes dồn xuống những hố sâu dưới lòng
sông mà ai cũng biết những vũng sâu này là nơi trú ẩn có tầm quan trọng sống
còn đối với vô số loài cá và cũng là nơi lưới cá của ngư dân trong mùa khô. Lấp
hết các vũng sông sâu bằng những khối đá vụn sẽ gây ảnh hưởng huỷ diệt ra sao
trên cá và đời sống kinh tế và xã hội của ngư dân là điều không được nhóm Lượng
Giá ảnh hưởng môi sinh / EIA thực sự quan tâm tới.
Và
như từ bao giờ, “Kết quả lượng giá ảnh hưởng môi sinh / EIA / Environment
Impact Assessment của dự án phá đá ấy được xem là không đáng kể”. Và dĩ nhiên
đã không có phần nghiên cứu ảnh hưởng xuyên biên giới / transboundary xuống
xa tới các quốc gia hạ nguồn như Cam Bốt và Việt Nam.
Theo
báo Watershed, một Diễn đàn Môi sinh của cư dân 5 quốc gia [Miến Điện, Thái
Lan, Lào, Cam Bốt, Việt Nam] thuộc lưu vực sông Mekong xuất bản ở Thái Lan số
tháng 11/ 2002 đã phải đưa ra nhận định: “Họ chỉ căn cứ trên có 2 ngày
khảo sát thực địa / fieldtrips… rồi đi tới kết luận rằng Dự án phá đá phá ghềnh
thác sẽ không có ảnh hưởng dài hạn nào trên nguồn cá và ngư nghiệp của cư dân sống
hai bên bờ sông Mekong”. Và trước mắt thì quốc gia hưởng lợi nhất từ Dự
án này vẫn là nước lớn Trung Quốc nhưng với cái giá rất đắt phải trả vẫn là cư
dân 5 nước hạ lưu sông Mekong.
Theo
tiến sĩ Chris Cocklin và Monique Hain thuộc Viện Đại học Monash Úc thì bảng lượng
giá ảnh hưởng môi sinh / EIA của Dự Án Cải Thiện Thuỷ Lộ Thượng Nguồn Sông
Mekong: “thực chất là thiếu sót / substantively inadequate và cơ bản là
sai trái / fundamentally flawed” (4).
Thiếu
sót: vì không dựa trên đánh giá toàn thể và không có phần lượng định ảnh
hưởng dài hạn của dự án mà phần tối quan trọng là ảnh hưởng trên hệ thủy học / hydrology,
hệ sinh thái / ecology của con sông và cả ảnh hưởng do gia
tăng số lượng tàu bè lưu thông trên dòng sông ấy.
Một
ví dụ về hệ quả dây chuyền do dự án cải thiện thủy lộ, sẽ đưa tới gia tăng trao
đổi hàng hóa, tạo thuận cho kỹ nghệ phát triển và hậu quả là gây thêm ô nhiễm. Ảnh
hưởng dài hạn ấy ra sao với sức khỏe của cư dân các quốc gia cuối nguồn là hoàn
toàn không được quan tâm tới.
Sai
trái: vì các phân tích chỉ dựa trên sự phỏng đoán / speculation,
với kết luận chủ quan và hoàn toàn thiếu những bước nghiên cứu có thực chất để
rồi vẫn đi tới khẳng định là: “Dự án sẽ có ảnh hưởng tích cực về kinh tế trong
các bước phát triển bền vững của Lưu vực sông Mekong. Đó chỉ là một kết luận vu
vơ mà không đưa ra được các dữ kiện hay phân tích thuyết phục nào.
HẬU
QUẢ NHÃN TIỀN NGAY GIAI ĐOẠN MỘT
Ngay
giai đoạn đầu thực hiện kế hoạch khai thông sông Mekong, hậu quả tức thời là đã
có một số tác hại môi sinh giáng trên đầu các cư dân sống trong lưu vực. Trong
Mùa Mưa năm 2002, tại quận Chiang Khong tỉnh Chang Rai Thái Lan có nhiều khúc bờ
sông vốn bền vững trong bao năm, nay bị sụp lở. Chỉ riêng làng Pak Ing đã mất
đi một mẫu đất do nạn xói mòn này. Ba ngôi làng kế cận cũng mất 9 mẫu đất cùng
với nhiều căn nhà bị trôi xuống sông. Phía tả ngạn bên Lào, hơn 100 gia đình
thuộc làng Don Sawan tỉnh Bokeo phải di tản vì nguy cơ sụp lở càng lan rộng.
Niwat
Roykaek thuộc Nhóm Bảo Tồn tỉnh Chiang Khong nhận định: “Dân trong vùng sống
bằng cá lưới từ sông Mekong và cả sống bằng hoa màu trồng dọc theo hai bên bờ
sông ấy. Con sông là mạch sống của họ nên cần phải khảo sát thật kỹ càng trước
khi khai thác” (5).
Các
nhà hoạt động môi sinh Bắc Miến Điện đã yêu cầu ngưng ngay kế hoạch phá đá trên
khúc sông Mekong dài 234 km chảy dọc theo biên giới phía đông bắc Miến vì khúc
sông này vốn là nguồn sống của các sắc tộc Lahu, Shan, Loi La và En (2). Và
cũng đã có 52 tổ chức phi chính phủ [NGO/ Non Governmental
Organizations] lên tiếng phản đối Dự án Phá Ghềnh Thác sông Mekong do những
tác hại không thể chấp nhận được đối với ngư nghiệp, hệ sinh thái của con sông
như một toàn thể và ảnh hưởng trên cư dân sống dọc con sông. Họ yêu cầu phải
ngưng ngay dự án phá đá khai thông mở rộng dòng sông cho tới khi nào hoàn tất
được các bước lượng giá đúng mức về “hậu quả môi sinh và xã hội” trên
các cộng đồng cư dân sống trong lưu vực.
Giữa
hai tháng 03 và 04, 2002 hai khúc ghềnh đá Tang Ao và Tang Luang đã bị triệt hạ
và dân chúng Miến Điện sống trong khu vực thì hoàn toàn không được thông báo. Họ
chỉ được biết khi thấy vô số cá bị chết, nồi dềnh, trôi giạt và thối rữa không
còn ăn được. Ngoài cá, dân địa phương còn sống bằng nguồn lợi tức của rong tảo
(riverweed / kai) mọc trên các ghềnh đá và nay thì cũng không còn nữa. Vẫn
theo kế hoạch trên, thì sẽ có thêm 16 đoạn ghềnh thác nữa thuộc khu vực bang
Shan Bắc Miến Điện và Lào sẽ bị phá hủy vào đầu năm tới (2).
Tưởng
cũng nên nhắc tới ở đây một khía cạnh khá mỉa mai là không phải do chính quyền
Hà Nội hay Nam Vang, nhưng chính mấy chục tổ chức nhỏ bé của cư dân Miến Điện
chưa hẳn có tự do ấy lại lên tiếng đòi hỏi quyền sống cho hai nước láng giềng rất
xa họ: “Kế hoạch phải có được sự đồng thuận của tất cả các quốc gia nơi có
con sông Mekong chảy qua bao gồm cả Cam Bốt và Việt Nam”.
TÁC
HẠI TẦM XA TRÊN CAM BỐT VÀ VIỆT NAM
Dự
án phá đá, phá các khúc ghềnh thác có những hậu quả ra sao trước hết là đối với
4 quốc gia thượng nguồn (Trung Quốc, Miến Điện, Thái Lan và Lào) rồi sau đó là
2 nước hạ nguồn (Cam Bốt và Việt Nam) là những vấn nạn chưa có lời giải đáp.
Do
cải thiện giao thông đường sông không chỉ giúp gia tăng xuất cảng hàng hóa thặng
dư của TQ đồng thời tạo thuận cho việc khai thác các nguồn tài nguyên của các
quốc gia hạ nguồn.
“Nhưng
câu hỏi quan trọng nhất được đặt ra là những lợi lộc kinh tế ấy và cả cái giá
phải trả sẽ được phân phối ra sao đối với các quốc gia trong lưu vực?” (5).
Trước
mắt thì quốc gia hưởng lợi nhất vẫn là Trung Quốc: hàng hóa Trung quốc sẽ
tràn ngập đổ xuống các tiểu quốc phương Nam, cũng những con tàu 700 tấn ấy sẽ
chuyên trở về Trung Quốc những tài nguyên thiên nhiên từ Miến Điện, Lào, Thái
Lan để phục vụ cho nền kỹ nghệ đang rất phát triển do có thêm dồi dào nguồn thủy
điện từ những con đập bậc thềm khổng lồ Vân Nam cũng từ nguồn nước con sông
Mekong.
Tây
Tạng là nơi phát nguồn con sông Mekong, Trung Quốc là nước xa nhất trên phía
thượng nguồn nên rất ít bị ảnh hưởng do kế hoạch phá đá phá các khúc ghềnh thác
trên sông Mekong. Nhưng kế hoạch đó đã có tác hại ngay trước mắt trên sinh cảnh
và đời sống cư dân của các nước hạ nguồn như Miến Điện, Thái Lan và Lào, dĩ
nhiên còn có ảnh hưởng dây chuyền trên đời sống cư dân của hai nước ở dưới xa
là Cam Bốt và Việt Nam. Sự thay đổi đột ngột nhịp độ dòng chảy thiên nhiên của
con sông Mekong gây hậu quả xói mòn và cả sụp lở bờ sông, hủy diệt nguồn cá như
nguồn protein chính của cư dân sống trong lưu vực.
Đứng
trước những tai ương có thể xảy ra, đến bao giờ thì người dân Việt Nam và Cam Bốt
mới được thông báo một cách đầy đủ và cả quyền được tham gia ý kiến? (4)
Vì
gặp phải quá nhiều chống đối của cư dân địa phương và các tổ chức bảo vệ môi
sinh Bắc Thái Lan nên Dự án Giai đoạn Một đã phải dừng lại một
thời gian.
Giai
đoạn Hai 2015:
Nhưng
để rồi 14 năm sau, đến tháng 12, 2015 Trung Quốc lại tiếp tục triển khai kế hoạch
phá đá phá ghềnh thác trên sông Mekong, và nay có tên Dự án Mười Năm Phát
triển Thuỷ vận Quốc tế trên Sông Lancang-Mekong / Development Plan for
International Navigation on the Lancang-Mekong River (2015-2025).
Đây
không chỉ nhằm gia tăng trao đổi thương mại mà Bắc Kinh còn có tham vọng củng cố
thêm ảnh hưởng bao trùm lên toàn vùng với sáng kiến chiến lược “Một Vành Đai, Một
Con Đường / One Border One Road / OBOR Initiative”.
Và
Dự án vẫn chỉ được tham khảo giữa 4 quốc gia thượng nguồn: Trung Quốc, Lào,
Thái Lan, Miến Điện trong khi quốc gia hạ nguồn là Cam Bốt và cuối nguồn là Việt
Nam thì không được đếm xỉa tới cho dù bị ảnh hưởng nặng nề nhất và vẫn chưa thấy
tiếng nói phản đối mạnh mẽ lẽ ra phải có từ hai quốc gia Việt Nam và Cam Bốt.
Hình 4: Ngày 19.04.2017, các kỹ sư địa chất Trung Quốc
trên con tàu khảo sát cho Dự án phá đá Giai đoạn Hai, khai thông khúc sông
Mekong giữa biên giới Lào-Thái. [Nguồn: Reuters/ JorgeSilva]
Vào
ngày 19.04.2017, chỉ mới đây thôi, 60 kỹ sư Đại Hán trên 3 con tàu từ Trung Quốc
đã thực hiện cuộc khảo sát Giai đoạn Hai Dự án 10 Năm Phát triển Thuỷ vận
Quốc tế trên Sông Lancang-Mekong sẽ tiếp tục phá hết các khối đá trên
các khúc sông ghềnh thác trên suốt 890 km đường sông từ giang cảng Tư Mao Vân
Nam xuống Chiang San, Chiang Khong Bắc Thái, xuống xa tới cố đô Luang Prabang của
Lào.
Một
viên kỹ sư Tàu không muốn nêu tên cho biết: công việc của họ nằm trong đại dự
án “Một Vành Đai Một Con Đường / One Belt One Road” nhưng trên
thực tế thì kế hoạch phá đá phá ghềnh thác trên Sông Mekong đã có trước đó (2).
Thực
chất với TQ, thì kế hoạch khai thông sông ngòi, xây dựng cầu đường và những hạ
tầng cơ sở khác chỉ nhằm ưu tiên phục vụ cho quyền lợi của TQ, và các nước nhỏ
lân bang chỉ được xem như những tiện nghi chánh trị của Bắc Kinh.
Cho
dù vẫn phải gặp lại sự chống đối mạnh mẽ của cư dân Thái và hàng trăm tổ chức bảo
vệ môi sinh NGOs vùng Bắc Thái Lan [Chiangkhong Conservation Group and Save the
Mekong Campaign], nhưng xem ra chánh quyền quân nhân Thái và nhà nước toàn trị
Lào luôn luôn có chính sách mở cửa đón nhận những khoản đầu tư khổng lồ đến từ
Trung Quốc. Làm ăn với các thể chế “toàn trị và tham nhũng” luôn luôn là quyền
lực mềm / soft power của chính quyền Bắc Kinh [Hình 5].
Có
thêm phương tiện giao thông và chuyên chở, những hàng hoá rẻ tiền thặng dư của
TQ từ đồ điện tử tới các đồ nhựa gia dụng sẽ đổ vào các nước láng giềng đã giết
chết các nền công nghệ nhỏ địa phương. Không chỉ có thế, TQ còn xuất cảng đủ
các loại nông phẩm cũng với rẻ mạt sẽ giết chết cả nền nông nghiệp trồng trọt tại
các quốc gia lân bang, biến họ thành một tầng lớp tiêu thụ không sản xuất và
càng ngày càng lệ thuộc vào Phương Bắc.
Hình 5: Tháng 2, 2017 hơn 500 cư dân tỉnh Chiang Khong Bắc
Thái đã tụ họp phản đối kế hoạch khai thông sông Mekong của Trung Quốc với biểu
ngữ: “Sông Mekong không thể đem bán: ngưng ngay dự án phá ghềnh thác”. Tong
Phun là nhà thơ Thái Lan nằm giữa tấm biểu ngữ lớn; các phong trào bảo vệ môi
sinh luôn luôn được sự tham gia của giới văn chương nghệ thuật Thái. Liệu đến
bao giờ thì “hình ảnh mơ ước” ấy mới có thể xuất hiện ở Việt Nam? [Nguồn:
EarthRights International, 02.13.2017]
Thongpho
Vongsriprasom, nguyên Bộ trưởng Canh nông Lào đã lên tiếng báo động là kế hoạch
phá đá / rocks phá ghềnh thác / rapids trên sông Mekong sẽ làm tăng vận tốc
dòng chảy và cộng thêm với sóng lớn / waves của các con tàu hàng sẽ huỷ hoại
các bờ sông, vốn là vùng canh tác rất màu mỡ của người dân Lào, trong khi chỉ
có 4% diện tích nước Lào phù hợp cho nông nghiệp (1).
Hình 6: Khúc sông Mekong nơi cố đô Luang Prabang, vẫn có
một nguồn thực phẩm nông sản hoa màu ven sông với lớp đất phù sa màu mỡ. [Photo
by Ngô Thế Vinh]
Theo
ước tính của MRC / Uỷ Hội Sông Mekong thì vận tải đường sông tuy dài hơn (từ Tư
Mao tới Luang Prabang là 890 km, trong khi khoảng cách đường bộ chỉ có 510 km)
nhưng vẫn giảm thiểu được 20% tổn phí vận chuyển; nhưng liệu các “chuyên gia
công chức” của MRC có đủ tầm nhìn xa để đánh giá những thiệt hại trên toàn hệ
sinh thái và các tổn thất kinh tế xã hội lâu dài trên các cộng đồng cư dân địa
phương?
Theo
Viện Nghiên cứu Phát triển Thái/ TDRI / Thailand Development Research Intitute
cho rằng khi Thái quyết định hợp tác với Trung Quốc trong kế hoạch phá đá khai
thông sông Mekong cho các con tàu lớn lưu thông, thì Thái Lan chỉ có “mất nhiều
hơn là được” từ dự án này.
Wiroon
Kampilo nguyên chủ tịch Phòng Thương Mại Chiang Rai Bắc Thái đưa ra nhận định với
báo giới địa phương rằng: “Doanh nghiệp Thái chẳng được lợi lộc gì từ Dự
án Phát triển Thuỷ vận Quốc tế trên Sông Lancang-Mekong vì chúng ta có
rất ít hàng hoá cần vận chuyển qua đường sông để bán sang Tàu và chỉ có Trung
Quốc sẽ thực sự được hưởng lợi” (2).
Hình 7: Trung Quốc dùng mìn và chất nổ phá đá phá các ghềnh
thác trên khúc sông Mekong nơi biên giới giữa Bắc Thái Lan và Lào. [Nguồn:
Chiang Rai Times, Jan 17, 2017]
Tác
hại từ những con đập bậc thềm Vân Nam còn đó, cộng thêm với dự án 12 con đập hạ
lưu trên đất Lào và Cam Bốt, nay lại thêm bước tái khởi động kế hoạch mở rộng
phá đá phá các khu ghềnh thác trên sông Mekong, hậu quả sẽ là những tác hại tích
luỹ. Hậu quả tác hại trước mắt trên các cộng đồng cư dân nghèo trong lưu vực là
mất nguồn cá và mất nguồn nông sản trồng trọt ven sông và trực tiếp đe doạ an
ninh thực phẩm của họ. Tất cả những bước phát triển không bền vững ấy /
unsustainaible development, khiến cả một hệ sinh thái phong phú của con sông
Mekong chỉ đứng thứ hai sau con sông Amazon đang chết dần.
Hình 8: Những con tàu lớn Trung Quốc từ các giang cảng
Tư Mao/ Simao và Cảnh Hồng / Jinhong, Vân Nam chở đầy hàng hoá Made in China
đang xuôi dòng đổ xuống các tỉnh Bắc Thái Lan. Photo by Ngô Thế Vinh]
Từ Sáng
Kiến Hành Lang Kinh Tế Bắc Nam Lưu Vực Lớn Sông Mekong: Greater Mekong
Subregion/ GMS North-South Economic Corridor Flagship Initiative tới sáng
kiến dự án chiến lược toàn cầu Một Vành Đai Một Con Đường/ One Belt One
Road Initiative mới đây của Trung Quốc, thì một quốc gia
nhỏ bé như nước Lào chỉ với 7 triệu dân [ít hơn so với dân số Sài Gòn 8,5 triệu],
trên một diện tích 235.800 km2 mật độ dân số 31/ km2 cho tới nay trong suốt
dòng lịch sử, vẫn đúng như nhận định của Bernard Fall: “Nước Lào không
được coi là một thực thể địa dư, chủng tộc hay xã hội mà thuần chỉ là một tiện
nghi chính trị. / Laos at the time was neither a geographical nor an ethnic or
social entity, but merely a political convenience”.
Không
phải chỉ có Lào, mà toàn lưu vực sông Mekong cũng đang là tiện nghi chính trị
và kinh tế của Trung Quốc, đã và đang bị Bắc Kinh khai thác một cách huỷ
hoại và không bền vững / destructive and unsustainable development với ưu
tiên cho mục tiêu đem lợi nhuận cho Trung Quốc, nhưng với những cái giá rất cao
phải trả về suy thoái phẩm chất cuộc sống của hàng bao nhiêu triệu cư dân nơi hạ
nguồn.
California,
12.06.2017
N.T.V.
Tài
liệu tham khảo:
1/ Lao
cultural treasure faces river trade dilemma. By Tom Faw Fawthrop; Luang
Prabang, May 16, 2017 http://www.atimes.com/article/lao-cultural-treasure-faces-river-trade-dilemma/
2/
Thai resistance to China’s downstream ambitions. By Tom Fawthrop; Chiang Khong,
May 16, 2017 http://www.atimes.com/article/thai-resistance-chinas-downstream-ambitions/
3/
Thai Military Government Approves Plan for Blasting Mekong River Rapids in
Chiang Rai. Chiang Rai Times, Jan 17, 2017
http://www.chiangraitimes.com/thai-military-government-approves-plan-for-blasting-mekong-river-rapids-in-chiang-rai.html
4/
Monash Environment Institute. Evaluation of the EIA for the Proposed Upper
Mekong Navigation Improvement Project. Chris Cocklin, Monique Hain. MEI, Monash
University, Australia. December 2001.
5/
Phá Ghềnh Thác / Mở Rộng Lòng Sông / Huỷ Hoại Sinh Cảnh: Nguồn Cá Sông Mekong
Đang Chết Dần. Ngô Thế Vinh; Viet Ecology Foundation; 09.2009 http://vietecology.org/Article/Article/43#
Nguồn: Văn
Việt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét