Nhóm Bà Đầm Xòe
- Bài viết nhân kỷ niệm 73 năm Quốc khánh Việt Nam Dân chủ Cộng hòa
Sự uất ức bị kìm kẹp, đè nén, bị bóc lột đến tận xương
tủy trong dân chúng đã luôn như thùng thuốc nổ chỉ đợi dịp là bùng lên; trong khi
thể chế độc tài sắp hộc máu vì nợ nần chồng chất, sản xuất kinh doanh thiếu
vốn, thị trường buôn bán ngày một co hẹp, Kiều bào thít hầu bao, chóp bu đấu đá
tranh giành quyền tiền đến hồi chém giết lẫn nhau, tăng cường sự vơ vét của cải
trong dân, gia tăng đàn áp người đấu tranh,… là những dấu hiệu lộ rõ sự khốn
quẩn cùng đường, tất yếu dẫn đến sự sụp đổ không thể cưỡng lại của thể chế cộng
sản độc tài Đảng cộng sản Việt Nam.
Thời gian sụp đổ sẽ diễn ra không thể kéo dài quá năm
2020.
Những người cộng sản cầm quyền thấy rất rõ điều này.
Những người đấu tranh cho tự do dân chủ ở Việt Nam
cũng thấy rất rõ điều này.
Cả hai cũng biết rằng, thể chế cộng sản độc tài chỉ sụp đổ khi dân chúng bị bóc lột dồn tới đường cùng chúng, khi chúng không còn nguồn lực, cụ thể là không còn tiền, để nuôi dưỡng bộ máy hút máu dân quá đông đảo. Không còn tiền chúng sẽ không còn khả năng kiểm soát được quyền lực, chúng mới chán nản, mới nghĩ đến việc buông bỏ quyền lực độc tài, vì độc tài mà không còn gì để cướp thì độc tài để làm gì.
Cả hai cũng biết rằng, thể chế cộng sản độc tài chỉ sụp đổ khi dân chúng bị bóc lột dồn tới đường cùng chúng, khi chúng không còn nguồn lực, cụ thể là không còn tiền, để nuôi dưỡng bộ máy hút máu dân quá đông đảo. Không còn tiền chúng sẽ không còn khả năng kiểm soát được quyền lực, chúng mới chán nản, mới nghĩ đến việc buông bỏ quyền lực độc tài, vì độc tài mà không còn gì để cướp thì độc tài để làm gì.
Đối với dân chúng. Không còn tiền, tức không còn gì ăn
để sống, sống mà như chết, thì người Việt Nam lúc đó mới chịu vùng lên đạp đổ
thể chế độc tài.
Để cứu vãn sự sụp đổ tất yếu, thêm được ngày nào hay
ngày đó, từ hai năm nay, chúng chỉ còn loay hay lo hai việc: một là kiếm tiền
với bất kỳ thủ đoạn nào, hai là đàn áp mạnh tay đối với những người đấu tranh,
những người bất đồng chính kiến.
Nhưng, như mệnh trời đã hiện hữu an bài: “Bỉnh chúc vô
Minh Quang tự diệt/ Trọng Ngân bạc Phúc
Sản tất vong”. Mọi thủ đoạn, mọi mưu mô toan tính của chúng cũng không thể cứu
vãn được sự sụp đổ thiên mệnh đã lộ ra từ câu Sấm này.
Việc kiếm tiền từ thu hút đầu tư của chúng hiện đã như
một cái cầu bập bênh trong hố xí. Mùi áp phe hoa hồng, mùi cắt xén chia chác,
mùi tham thủng 25%, 50% , mùi trấn áp, mùi đấu đá tranh cướp quyền tiền, không
thể và không cần che đậy của chúng, đã thi nhau bốc mùi, đã làm sặc sụa mũi,
không thể chịu đựng nỗi, của các nhà đầu tư, các tổ chức nhân quyền và các
chính phủ văn minh trên khắp thế giới. Vụ án Trịnh Vĩnh Bình, một Việt kiều Hà
Lan, kiện chính phủ Việt Nam, do Trọng tài quốc tế xét xử tại Pháp từ ngày
21/8/2017, với yêu cầu phải bồi thường cho ông Trịnh Vĩnh Bình lên tới 1, 25 tỷ
đô la, là trái bom tấn nổ tung tham vọng cứu vãn sự tồn tại kéo dài của chúng.
Phán quyết của Tòa án quốc tế sẽ tạo ra án lệ cho hiệu ứng đo mi no, gieo cảm
hứng cho hàng triệu người Việt Nam trên khắp thế giới đầu đơn khởi kiện chính
phủ Việt Nam; dồn con đường kiếm tiền của Việt Nam đã khốn quẩn càng thêm lao
đao khốn quẩn. Trong khi đó những cánh cửa lớn, chính yếu kiếm tiền lớn bằng
sản xuất hành hóa, bằng xuất khấu hàng hóa sang Mỹ, phương Tây đã bị chặn đứng
với việc nước Mỹ hủy bỏ Hiệp định thương mại xuyên Thái Bình Dương (TPP).
Và tới đây, cánh cửa làm ăn lớn với Âu châu qua vụ bắt
cóc Trịnh Xuân Thanh tại nước Đức, sớm muộn gì cũng sẽ bị đóng lại. Cùng với
việc đóng cửa các thị trường, các khoản viện trợ từ Âu châu và phần thế giới
còn lại, cũng sẽ bị cắt bỏ hoặc bị vo vén lại cho nó nhỏ đến mức tối thiểu. Trong
khi đó, nước Mỹ lại luôn đặt Việt Nam lên bàn cân cấm vận vì sự gia tăng đàn áp
vi phạm nhân quyền kiên trì có hệ thống của đảng nhà nước Việt Nam. Cùng quẩn
hơn nữa còn là áp lực trả nợ nước ngoài đến kỳ phải trả cả vốn lẫn lãi. 1.000 tỷ đồng, cả vốn lẫn lãi, phải trả nợ mỗi
ngày, đưa số nợ hàng năm phải trả cho nước ngoài tăng dần đều từ 15, 20, 30 tỷ
đô la, chúng sẽ kiếm ở đâu ra, trong khi ngân khố quốc gia rỗng tếch, nợ nước
ngoài tới 410 tỷ đô la, gấp hơn 2 lần GĐP/ năm sản xuất kinh doanh của cả nước?
Hết đối tác nương tựa kiếm chác, thậm chí đến vay tiền
cũng không còn cửa, thể chế độc tài lấy gì để trả nợ, lấy gì để trang trải chi
tiêu, lấy gì để nuôi dưỡng bộ máy, lấy gì để yên dân?
Tất cả những khó khăn, rào cản, bể hụi, cùng đường
kiếm tiền đã như những thòng lọng bằng xích sắt siết dần, xiết không thể quẩy
cựa vào cổ thể chế độc tài.
Để kéo dài sự hấp hối, từ đầu năm 2017 đến nay, chúng tiếp
tục tăng cường sự vơ vét của cải của dân và quyết liệt hơn trong việc cướp lại tiền
của của các đồng chí cùng chuồng trước đây đã cướp được. Việc cướp lại quyền
tiền này đang diễn ra sôi động và sẽ còn tiếp tục diễn ra sôi động với nhiều
kịch tính khôn lường. Đây cũng là một cuộc chiến sinh tử giữa hai hay nhiều thế
lực cùng ngu dốt, cùng tham lam như nhau. Các con thú tham ăn sẽ không dễ dàng nhã
miếng mồi đang nằm trong miệng nó. Nhất định nó sẽ cố kết lại để phản công, cắn
xé sẽ quyết liệt hơn, đẩy xã hội đã rối loạn, mất niền tin, lại càng thêm rối
loạn, càng thêm mất niềm tin, người diễn biến lại càng thêm diễn biến, góp một
phần không nhỏ cho cấp độ giẫy chết tăng lên, dẫn đến sự sụp đổ hoàn toàn cho
thế chế độc tài cộng sản. Chẳng phải chỉ “củi khô củi tươi gì cho vào lò cũng
cháy” mà tất cả chúng đều bị cháy, đều phải thành tro bụi.
Nếu như việc tranh cướp quyền tiền lẫn nhau diễn ra
trong toan tính “cực chẳng đã” buộc chúng phải làm thì việc cướp bóc đối với
dân chúng lại là công việc diễn ra thường ngày mà thể chế độc tài cộng sản luôn ưa thích. Từ nhiều năm nay,
chúng đã sử dụng nhiều chiêu trò, chính sách, chủ trương nhằm tăng cường sự vơ
vét một cách không thương tiếc, không có giới hạn trong việc cướp đất đai của
dân, cướp tài nguyên, cướp các khoản đầu tư, viện trợ để làm giầu không có điểm
dừng của chúng. Nay, chúng vẫn như những con chó săn lành nghề. Biết trong dân
còn tứ tán 500 tấn vàng, hai năm nay, chúng đã vừa phủ dụ như: “giữ vàng trong
lúc này là dại”, vừa gieo rắc lòng tin: “nhà nước thanh toán hết những tiền nhà
nước đã vay dân trong thời đánh Pháp, đánh Mỹ”,… cũng chỉ nhằm lừa dân để tiếp
tục chiếm đoạt. Nhưng nhân dân Việt Nam trong Nam ngoài Bắc đã kinh qua xương
máu bị lừa nên đã không dễ dàng mắc bẩy đảng và nhà nước thêm một lần nữa,
không dễ dàng cho đảng, nhà nước xâu mũi dắt đi như dắt những con bò cừu thêm
nữa. Dân đã biết và đã chán ngấy đến tận cổ, đã đau đớn đến tận xương tủy trước
các chiêu lừa dân với các khẩu hiệu “vì nước vì dân” của thể chế độc tài cộng
sản Việt Nam rồi.
Khó lừa được dân. Nhưng quyết “không để cho chúng nó
thoát”, đảng nhà nước đã và đang thực hành những biện pháp tận thu côn đồ, đè
đầu cưỡi lưng, bóp cổ người dân để cướp lần chót một cách tàn bạo, thổ phỉ. Đó
là tăng và mở rộng các khoản thu thuế (trong đó có thuế tận thu VAT trực tiếp
bổ vào đầu dân chúng cần lao), tăng giá vô tội vạ các mặt hàng thuộc độc quyền
nhà nước như xăng dầu (tăng thuế lên tới 8.000đ/ lít), điện ( tùy nghi tăng từ
5 đến 12% giá bán), đất đai (tăng vọt thuế lên 400% đất phi nông nghiệp); đặc
biệt, chúng còn dựng lên la liệt các trạm BOP, những vòi bạch tuộc ngày ngày
hút máu dân, trên mọi tuyến giao thông trải khắp đất nước. Với các trạm thu phí
giao thông BOP, bản năng cướp, không từ một thứ gì của dân, tham vọng ăn vét
lần cuối, trở nên hối hả cấp tập hơn lúc nào hết. Chúng kiên quyết hút máu dân
đến khánh kiệt, kiên quyết đẩy dân vào hoàn cảnh sống mà như chết. Mô hôi nước mắt của dân đã như máu
xương ngày ngày rỏ ra, chảy dòng dòng, đỏ lòm trên khắp non sông đất nước Việt
Nam.
Nhưng, chúng càng cướp, cướp càng tàn bạo, trắng trợn,
không cần che đậy thì bộ mặt dối trá, phản quốc, hại dân của chúng sẽ ngày một
phơi mặt ra rõ ràng hơn trước mắt dân chúng. Và khi bộ mặt bỉ ổi cướp bóc trắng
trợn tàn bạo, đẩy dân vào cuộc sống bần cùng, ôm chân ngoại bang, bán rẻ đất
nước cho Tàu Cộng hiện ra rành rành thì vạn người dân, triệu người dân không
còn đường sống sẽ đồng tâm một lòng vùng lên tiêu diệt thể chế độc tài của
chúng nó. Như vậy, việc hút máu dân tàn bạo, khốc liệt, sẽ song hành cùng cánh
cửa chết được mở rộng thêm ra, nhanh chóng đẩy chúng vào trong đó.
Một chỉ dấu sụp đổ của thể chế độc tài cũng đã hiện ra
một cách vô pháp, vô luân, đó là, chúng vẫn tiếp tục gia tăng mức độ và quy mô
đàn áp người dân. Chỉ tính từ đầu năm 2017 đến hết tháng 8 năm 2017, chúng đã
bắt, bỏ tù tới 19 nhà đấu tranh và bất đồng chính kiến, trong đó có nhiều người
bị bắt và chúng khoác cho ngươi đấu tranh cái tội “lật đổ chính quyên nhân dân”,
một tội có mức án lên đến mức tử hình. Nhưng chúng càng áp bức thì lại càng có
nhiều người tham gia vào lực lượng đấu tranh. Ngọn lửa này lâu nay vẫn âm ỉ
cháy. Nó đã và đang đợi thời cơ để lập tức bùng lên.
Tốm lại, tất cả những biểu hiện cướp và đàn áp, đều
phản ảnh một sự thật, đó là, chúng đang giẫy chết. Trong cơn giẫy chết bấn loạn,
chúng chỉ còn biết cướp và cắn những người chống lại hành vi ăn cướp và đàn áp
người của chúng. Điều này không có gì mới. Đó chỉ là biểu hiện của quy luật tồn
tại và diệt vọng của một thể chế đang ở thời kỳ hấp hối.
Chúng ta, những người đấu tranh, những người bất đồng
chính kiến, đã bền gan, vững chí, đã xuống đường, đã giương khẩu hiệu, đã chấp
nhận bắt bớ tù đầy, đã đổ máu, hy sinh với mong muốn cháy bỏng: thế chế độc tài
toàn trị cộng sản phải thay đổi, nhất định phải nhìn rõ hiện thực mới này, nhất
định phải nhận ra: thời cơ giải thể thế chế độc tài cộng sản cầm quyền đã đến
và đang chín mùi.
Trước hiện thực mới, hy vọng giải thể thể chế độc tài
cộng sản đã hiện ra một cách rất rõ ràng, vì vậy, chúng ta không có quyền chán
nản, có quyền chùn chân hay có quyền lùi bước.
Tuy hiện thời lực lượng đấu tranh dám dấn thân còn mỏng
còn ít. Nhưng thời cơ giải thế cộng sản cầm quyền không phải lúc nào cũng đến. Hơn
lúc nào hết, chúng ta phải tiếp tục dấn thân, dân thân hơn nữa; quyết liệt, quyết
liệt hơn nữa, kiên quyết làm ngọn đuốc, làm những tấm gương sáng soi cho những
người còn u mê phải thức tỉnh, những người nhát gan giảm sợ sệt; những người
chần trừ thì đứng dậy, những người hiểu biết, sống có lý tưởng sẽ nhập đoàn đấu
tranh. Tôi tin rằng, khi chúng ta dám đem tinh thần “một sống một chết” đấu
tranh cho tự do dân chủ, nhất định nhân dân Việt Nam sẽ noi gương chúng ta vùng
lên, dấn bước đi cùng. Quân đội, công an, cũng là con em của nhân dân, nhất
định lực lương này cũng sẽ đứng về nhân dân khi thời cơ đến. Nếu chúng ta chần
trừ, sợ sệt, dừng bước trong lúc này, chúng ta sẽ không làm tròn sự mệnh giải
thể cộng sản cầm quyền, mở ra trang mới
tự do dân chủ cho nước Việt Nam của chúng ta mà chúng ta luôn ôm ấp đến
cháy bỏng ở trong tim.
Thời cơ cộng sản cầm quyền sụp đổ đã đến. Hiệu ứng sụp
đổ không gì cản nỗi sẽ diễn ra trong nay mai. Chúng ta hãy bình tình, tự tin,
phải tập hợp lực lượng thành ngọn gió, thành bão tố lớn thổi bay cái thây ma
độc tài, phản dân, hại nước có tên cộng sản cầm quyền đã mối mọt mục ruỗng chỉ còn chờ ngày để đổ sụp.
Sống hèn, sống nhục sống mà chi
Sống kiếp nô lệ, lầm than sống mà chi.
Sống kiếp giá áo, túi cơm sống mà chi.
Sống như cừu như vịt, ngày ngày bị vặt lông, sống mà
chi.
- Nhóm B.Đ.X
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét